Cầm tờ xét nghiệm ADN giữa vụ tai nạn kinh hoàng, tôi mới biết mình quá dại dột
Lúc đó, tay tôi vẫn cầm tờ giấy xét nghiệm ADN, tờ giấy đã vấy máu và tay tôi vẫn còn run run. Cũng may là vợ con tôi đã được cứu sống chứ không thì tôi hận mình đến chết.
ảnh minh họa
Đêm hôm đó, tôi nhớ mình đã gọi cho vợ 30 cuộc điện thoại nhưng không được. Đó là lần đầu tiên kể từ sau khi lấy nhau cô ấy mất tích một cách bí ẩn như thế. Và sáng hôm sau, khi tôi còn đang lơ mơ vì cả đêm mất ngủ thì vợ tôi xuất hiện ở cổng với bạn trai thân của cô ấy. Gương măt mệt mỏi và cử chỉ bối rối của cả hai khiến tôi phát điên.
Tôi thừa biết Minh – bạn thân của cô ấy là một tay chơi thứ thiệt. Vợ tôi nói rằng hôm qua đến dự đám tang mẹ của một người bạn cùng lớp, điện thoại lại hết pin nên không biết tôi gọi. Cô ấy bảo vì mượn điện thoại gọi mãi cho tôi không được nên đã nhắn tin nhưng tôi không nhận được một tin nhắn nào cả.
Tôi đành tạm tin những lời thanh minh của vợ. Nhưng trong lòng, tôi cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, chỉ sau sự kiện đó 3 tuần, vợ tôi lại thông báo mang thai, trong khi từ trước đến nay, chúng tôi “thả” gần nửa năm lại không thấy gì. Tôi vừa mừng vừa nghi ngờ. Tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế cơ chứ. Quả thật là tôi thấy không thoải mái chút nào.
Tôi đành tạm tin những lời thanh minh của vợ. Nhưng trong lòng, tôi cảm thấy rất khó chịu. (Ảnh minh họa)
Thấm thoắt rồi cái ngày vợ tôi lâm bồn cũng đến. Đứa con trai của tôi nằm đó trong vòng tay mẹ nó nhưng sao tôi không thấy thân quen một chút nào. Cứ nghĩ lại gương mặt bối rối của vợ tôi sáng hôm đó là tôi đã thấy điên tiết. Tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy phản bội mình và đứa bé mới sinh kia không phải là con của tôi.
Nhưng tôi vẫn tỉnh táo, tôi không dằn vặt vợ vì thực tâm, tôi rất yêu cô ấy. Vốn kỹ tính nên tôi dự định sẽ làm kiểm tra ADN rồi tùy tình hình mà quyết định. Nhưng mãi tôi vẫn chưa liên lạc được với người tôi quen và nhờ anh ta làm xét nghiệm bí mật.
Khi con trai được 6 tháng, tôi liền bí mật nhổ mấy sợi tóc của thằng bé mang đến nhờ người quen làm hộ. Vợ tôi không biết điều này, chỉ có điều cô ấy cứ thắc mắc vì tôi ít bế con, khi thằng bé sinh ra tôi cũng không vui mừng như dự kiến.
Ngày hôm đó, người quen gọi cho tôi bảo rằng đã có kết quả kiểm tra. Tôi giống như người đang đi nhận kết quả khám bệnh hiểm nghèo, tâm trạng rất tệ. Tuy nhiên, khi nhìn vào kết quả, tôi lại vui mừng khôn xiết, người đó nói rằng đã làm rất kỹ và thằng bé chính là con tôi.
Người đó nói rằng đã làm rất kỹ và thằng bé chính là con tôi. (Ảnh minh họa)
Cầm tờ xét nghiệm ADN đi về mà lòng tôi như đang nở hoa. Tôi dự định sẽ thay đổi, sẽ yêu con nhiều hơn, sẽ làm nhiều việc tốt hơn để bù đắp cho vợ. Đang đi được nửa đường thì mẹ tôi gọi điện thoại, giọng run run: “Thanh ơi đến đường X. nhanh lên con ơi, cái Thoa và thằng Bi xảy ra chuyện lớn rồi”. Tôi nghe giọng nói của mẹ biết ngay có chuyện chẳng lành. Tôi phi xe tới nhanh như chớp, thấy một đám người rất đông, tôi chạy đến và thất kinh khi thấy vợ và con mình nằm trên vũng máu.
Những người đứng xung quanh cứ chỉ trỏ. Mẹ tôi lúc đó cũng vừa chạy đến. Không một ai gọi xe cấp cứu, tôi run run bấm điện thoại rồi chạy lại bên vợ. Cũng may là lúc đó có một chiếc xe cấp cứu đi ngang qua và vợ con tôi được đưa vào bệnh viện.
Lúc đó, tay tôi vẫn cầm tờ giấy xét nghiệm ADN, tờ giấy đã vấy máu và tay tôi vẫn còn run run. Cũng may là vợ con tôi đã được cứu sống chứ không thì tôi hận mình đến chết. Nhưng cái giây phút chứng kiến vợ con nằm trên vũng máu, tôi mới thấy mình dại dột. Thời gian thì hữu hạn, cuộc sống thì mong manh, vậy mà tôi không biết trân trọng những gì mình có, suốt ngày cứ nghi ngờ lung tung. Giả dụ như vợ con tôi không có phúc, không thể ở lại cõi trần này thì không biết bao giờ tôi mới gột rửa hết tội lỗi.
Leave a Comment